“Aizz, lủng màng nhĩ tôi rồi!” Hắn bịt tai lại và nói.
“Cậu…cậu…cậu làm gì ở đây?” Cô lắp bắp hỏi.
“Ừ, đến xem điểm!” Hắn trả lời.
“Aizz, lủng màng nhĩ tôi rồi!” Hắn bịt tai lại và nói.
“Cậu…cậu…cậu làm gì ở đây?” Cô lắp bắp hỏi.
“Ừ, đến xem điểm!” Hắn trả lời.
-Chia tay đi!
-Cho em 1 lí do đi.
-Tôi chán cô rồi. -Nói rồi hắn bỏ đi.
Nó và hắn mới quen nhau được 1 tuần lúc hắn tỏ tình nó, muốn nó làm người yêu của hắn, Hiểu Vy bảo nó nên suy nghĩ kỹ nhưng nó nào nghe, đồng ý ngay khi hắn ngỏ lời.
Vậy là cô đã làm xấu mình đi, lạnh lùng, ít giao tiếp hơn với mọi người để làm giảm sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất. Từ lần đó, Như Ngọc càng ỷ lại vào cô luôn muốn cô giúp mình trong mọi việc, đặc biệt là học hành và thi cử.
Bắt đầu từ đó, cô lao vào học tập không để ý đến ai nữa. Một hôm, em gái cô Nguyễn Như Ngọc mở cửa phòng cô và khóc lớn.
“Chị, tại sao mình là hai chị em mà lúc nào cũng bị người ngoài so sánh?”.
“Cạch”.
Một người con trai thanh tú bước vào căn phòng màu xám và trắng. Cậu ta bước đến bên giường. Trên giường một người con gái với mái tóc rối xù đang yên giấc.
-“Bốp”
-“Diệp Ly ba mẹ cô đã li hôn rồi, chị cô cũng bỏ rơi cô để tôi xem còn ai có thể chống lưng cho cô”. Thẩm Vi trợn mắt nhìn Diệp Ly nói.