Sau khi biết được sự thật nó đã khóc rất nhiều. Trong lúc nó khóc, nó tâm sự với cậu. Nó nói hết sự thật mà nó đã giấu nhưng sự thật là cậu đã biết hết. Cậu thông cảm với nó vì hiểu được nó.

Mẹ cô định nói tiếp nhưng chưa kịp nói thì cô ngắt lời.

“Nếu không có chuyện gì nữa con xin phép mẹ và bảo con về phòng trước, con hơi mệt!”

“Ừ, con về phòng đi. Nghỉ ngơi cho khỏe. Chừng nào ăn cơm thì mẹ lên gọi!” Mẹ cô nhìn cô với ánh mắt trìu mến, nói.