Phản diện nổi điên đến bạch nguyệt quang của bản thân cũng không cần

 “Nhanh như vậy đã làm xong bài tập rồi?”

     Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Uyển đang xem TV giương mắt nhìn qua, Chuông Gió vừa vặn từ trong ngực Tô Ái nhảy xuống, Giang Uyển ngạc nhiên ôm lấy Chuông Gió đang chạy về hướng nàng, một lát sau, nàng mới không hiểu hỏi: “Làm sao đem Chuông Gió cũng ôm về rồi? Không phải Tiểu Nghệ nuôi sao?”

     Tô Ái đổi giày, đẩy Cẩu Nha đang cọ liếm mình ra, liền nói, “Con muốn tự mình nuôi.”

     Giang Uyển không nghi ngờ gì, Tô Ái từ nhỏ đã thích tiểu động vật, lúc trước Chuông Gió được đưa đến nhà Cố Nghệ nuôi, thấy nó thích ca ca hắn như vậy, Tô Ái cũng sa sút hồi lâu.

     Chuông Gió ghé vào trên đùi Giang Uyển, nhỏ giọng khò khè, nó được nuôi rất khá, từ màu lông liền có thể nhìn ra được.

     Nguyên thân đã từng bị Cố Nghệ nuôi trong thời gian rất dài, không ai có thể đối tốt với một người như vậy, tuyệt đối thuận theo y, dung túng vô độ.

     Tô Ái đổi giày xong, rót ly nước uống, Giang Uyển ngồi trên ghế salon, cùng hắn trò chuyện, “Thứ bảy này là sinh nhật Tiểu Nghệ con chuẩn bị quà gì a?”

     Sinh nhật?

     Ai sinh nhật?

     Cố Nghệ?

     Cố Nghệ sinh nhật cùng hắn có liên quan gì?

     “Còn chưa có chuẩn bị quà.” Tô Ái thành thật mười phần nói.

     Giang Uyển không tin.

     Từ lúc nhà bọn họ bắt đầu chuyển đến sát vách Cố Gia, quan hệ của hai tiểu hài tử đặc biệt tốt, hằng năm sinh nhật Cố Nghệ, Tô Ái đều sẽ bắt đầu chuẩn bị quà từ rất sớm.

     Nói không có chuẩn bị, đúng là không có cách nào làm người ta tin tưởng nổi.

     Tô Ái đặt ly xuống, tăng thêm ngữ khí “Thật.”

     Giang Uyển vuốt ve lông của Chuông Gió, ý cười sâu xa, “Thật sao? Vậy Cố Nghệ ca ca của con khẳng định sẽ rất khó chịu.”

     Tô Ái: “. . .”

     “Thật sao?” Tô Ái cười đến có chút ý tứ không rõ, bên trong miệng lại nhỏ giọng thầm thì nói, “Mọi người đều bị anh ta lừa”

     Giang Uyển không nghe rõ, “Cái gì?”

     “Không có gì” Tô Ái lắc đầu, đeo cặp sách đi lên lầu, “Con đi ngủ, Giang nữ sĩ xinh đẹp cũng phải đi ngủ sớm một chút nha.”

     Giang Uyển nhìn xem Tô Ái chạy vào trong phòng, bất đắc dĩ cười cười, Tô Tô từ nhỏ cái gì cũng tốt, tính tình tốt, thành tích tốt, quan hệ đồng học cũng không tồi, chính là hắn không có chủ kiến, rất dễ mềm lòng.

     Giang Uyển vốn đang lo lắng Tô Ái đến cao trung sẽ gặp phải người xấu, nhưng may mắn có Cố Nghệ bên cạnh, nàng rất yên tâm.

     Tô Ái lên lầu, ném trực tiếp cặp sách trên mặt bàn, hắn đem bài tập lật ra, từ dưới ngăn kéo tìm thấy một xấp giấy nháp, đem tất cả bài tập đều làm lại một lần.

     Đáp án làm ra giống Cố Nghệ như đúc.

     Cố Nghệ thật sự làm bài tập cho mình, tư duy của nhân vật phản diện quả nhiên không phải người bình thường có thể hiểu được. Hắn đem nguyên thân nuôi nhốt thành rác rưởi, không phải là thích nguyên thân, nhưng nếu như là hận, toàn bộ kế hoạch trực tiếp thực hiện từ lúc nguyên thân học sơ trung đến thời điểm đại học, cái này rốt cuộc là hận đến mức nào?

     Nhưng nếu như không phải, cái kia mới càng làm người ta cảm thấy da đầu run lên, khắp người phát lạnh.

     Nếu như chỉ là bởi vì cảm thấy sinh hoạt quá nhàm chán, mà làm việc như vậy có thể tìm được niềm vui thú hay sao?

     Hắn che giấu mọi thứ dưới mắt của tất cả mọi người, lão sư, đồng học, bạn tốt nhất của Tô Ái, thậm chí còn có ba mẹ của nguyên thân, hắn không giống như người bình thường, nói đúng ra, hắn càng giống như một con quái vật đáng sợ đang đùa giỡn ngoài vòng luân lý đạo đức cùng pháp luật.

     Tô Ái cùng Cố Nghệ thường sẽ không đi học cùng nhau, Cố Nghệ muốn đến trường sớm, hắn ở cổng trường kiểm tra đồng phục cùng huy hiệu của học sinh, hắn không nỡ để Tô Ái cùng mình thức dậy sớm.

     Tô Ái mang theo túi lớn trái cây khô được dì giúp việc gói cho đem đi, cầm trong tay sữa chua cùng bánh mì, tài xế lái xe chỉ đưa hắn đến ngã tư gần trường học, trước cổng trường Tây Trung rất khó quay đầu xe, đặc biệt là buổi sáng, học sinh nhiều, xe cũng nhiều.

     Tháng tư vào sáng sớm, vẫn có chút lạnh, sương mù mỏng manh rơi trên đỉnh đầu, những cành lá long não rủ xuống mát rượi, hơi thở có chút se lạnh.

     “Tô Ái, chào buổi sáng!”

     Tô Ái miệng ngậm ống hút, không kịp chuẩn bị bất ngờ có người từ phía sau lưng vỗ một cái lên bả vai, quay đầu nhìn về phía nữ sinh kia, thầm kết luận: Rất đẹp, là người quen.

     “Hôm qua tớ hỏi Manh Manh, để cậu ta hỏi cậu vì cái gì đột nhiên xóa wechat của tớ a, cậu ta hỏi chưa?” Ôn Yên cột cao tóc đuôi ngựa, hai con ngươi trong mắt đen nhánh tỏa sáng, ướt át sạch sẽ.

     Khó trách có thể làm nữ chủ, vừa nhìn liền biết là người rất đơn thuần thiện lương.

     Tô Ái do dự một chút, mới nghĩ kỹ lý do, “Điện thoại di động của tôi thiết lập một phần mềm tự động dọn dẹp, nó sẽ tự xóa bạn tốt nếu không có trò chuyện, hình như là 12h kiểm tra một lần. . .”

     Nam sinh biểu lộ nghiêm túc, còn có chút tiếc nuối, Ôn Yên không suy nghĩ nhiều liền tin tưởng, mặc dù nàng chưa nghe nói qua có cái phần mềm này, nhưng cũng không có nghĩa là nó không tồn tại nha.

     “Tốt a, vậy chúng ta lại thêm bạn tốt đi.” Ôn Yên nói xong lấy điện thoại ra, ấn mở wechat, tìm tới quét qua, “Cậu đem mã QR ra, tớ thêm bạn.”

     Cũng rất nhanh đã đến cổng trường học.

     Hai người vừa đi vừa nói, Tô Ái cũng không nghĩ nhiều, nhiều thêm bạn bè cũng tốt, huống chi Ôn Yên vẫn là nữ chủ, ngày mai hắn liền đem quyền đăng nhập của Cố Nghệ hủy bỏ.

     Tô Ái lấy điện thoại di động ra, cúi đầu mở khóa, lúc bọn họ tới cổng trường, hai ba thành viên ban kỉ luật đeo băng tay màu đỏ đang nghiêm túc kiểm tra người đi vào.

     Người đứng bên cạnh bọn họ là Cố Nghệ, Cố Nghệ không mang băng đỏ trên tay, trên cổ áo hắn đeo huy hiệu, không tham gia vào hành vi đắc tội người khác của ban kỉ luật, ngẫu nhiên vào thời điểm có người bị phê bình đến không còn mặt mũi ra mặt an ủi hai câu.

     Thành viên ban kỉ luật thở dài nói, “Ban trưởng, cậu đúng là đối xử với bọn họ quá ôn nhu, cho nên họ mới được một tấc lại muốn tiến một thước, nói mãi không sửa.”

     Cố Nghệ không trả lời hắn, ánh mắt vượt qua bọn họ nhìn về phía một nam một nữ từ cổng đi vào trường học .

     Ý lạnh ở đáy mắt giống phá vỡ mặt băng mãnh liệt mà vọt ra.

     Tô Ái không có chú ý tới Cố Nghệ, hắn đem mã QR mở ra, đưa tới trước mặt Ôn Yên, “Được”

     Ôn Yên đem camera nhắm ngay mã QR, sau khi giao diện xuất hiện, nàng mời thêm bạn tốt, nó liên tục biểu thị là đang lưu lại, Ôn Yên lẩm bẩm mạng cũng không kém a, chính lúc vừa lẩm bẩm xong, liền nhảy ra lời nhắc nhở ấm áp:

     Đối phương không thêm bạn tốt của bất kì ai!

     Ôn Yên sững sờ, “Đây là. . .”

     Tô Ái cũng sững sờ hai giây, nhưng hắn lập tức biết đây là do ai làm, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, vừa định tự mình thay đổi, bả vai liền bị người khác vỗ nhẹ, Tô Ái ngơ ngác giương mắt.

     Trước mắt xuất hiện người hắn không muốn nhìn thấy nhất.

     “Đồng học, em không mang huy hiệu trường nha.” Cố Nghệ cười nhắc nhở Tô Ái, có khả năng không chỉ là đang nhắc nhở chuyện này.

     Cố Nghệ ngón tay rất dài, khớp xương rõ ràng, giống như ngọc thạch tinh xảo, ngón trỏ của hắn chỉ vào một điểm trước ngực trên đồng phục Tô Ái, cúi người một chút, đôi mắt chậm rãi nheo lại, giống con sói đang ngủ bị quấy nhiễu, đáy mắt có chút không vui, cùng lệ khí mà không kẻ nào cảm nhận được.

Để lại nhận xét

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.