Phản diện nổi điên đến bạch nguyệt quang của bản thân cũng không cần

      Trước khi Cố Nghệ rời đi, Tô Ái sống chết không mở mắt, Giang Uyển cùng Tô Thừa Mẫn bị dọa đến mất hồn mất vía, cho là khoảng thời gian này Tô Ái bị áp lực ôn tập quá lớn tạo thành.

     Tô Ái nằm trong chăn, nghe thấy cửa nhẹ nhàng bị đóng lại, Giang Uyển và Tô Thừa Mẫn ở dưới lầu cùng Cố Nghệ đang nói cái gì đó.

     Tia sáng của ánh đèn ngoài sân chiếu rọi cả căn phòng, Tô Ái đi chân đất giẫm trên mặt thảm, rón rén đi tới một bên cửa, cẩn thận từng li từng tí kéo ra, nội dung nói chuyện dưới lầu lọt vào tai.

     “Tiểu Nghệ, bài tập hiện tại ở trường của các con có phải là quá nặng không?” ánh mắt Giang Uyển ôn nhu như nước nhìn Cố Nghệ, không khác gì đang nhìn thân sinh của mình.

     Cố Nghệ dừng một chút, nói: “Có một chút.”

     “Thì ra là vậy” Giang Uyển gật đầu, có chút lo âu nói, “Vậy ngày mai dì cùng lão sư nói một chút, có thể giảm lượng bài tập của Tô Tô đi không, dù sao dựa vào thành tích của nó, kỳ thật cũng không cần ôn tập quá sức.”

     Cho đến lúc này, Giang Uyển còn cho là Tô Tô của nàng vẫn như lúc trước là một tiểu học bá nhu thuận.

     “Dì không cần chủ động đến trường học đâu, con có thể giúp dì nói với chủ nhiệm một tiếng.” Cố Nghệ mười phần quan tâm nói.

     Giang Uyển tuyệt nhiên không chối từ, dưới cái nhìn của nàng, từ lúc học sơ trung Cố Nghệ cùng Tô Ái đã là bằng hữu tốt nhất, hỗ trợ lẫn nhau, bất luận là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, hai người đều sẽ là bằng hữu tốt nhất.

     “Vậy sau này” Giang Uyển cười đến có ý tứ”, Tô Tô chắc sẽ không thường xuyên qua nhà cùng con làm bài tập rồi, làm ít bài tập một chút, Tiểu Nghệ con cũng không thể học nó, chú ý thân thể, cố gắng học tập, tranh thủ thi đậu đại học Bắc Kinh.”

     Nghe Giang Uyển nói, Cố Nghệ rủ xuống mi mắt, trên mặt từ đầu đến cuối đều treo ý cười, “Ừm, con hiểu rồi.”

    Đưa mắt nhìn Cố Nghệ đi ra ngoài, Tô Ái đóng cửa lại, tựa ở trên cửa, thật lâu chưa thể lấy lại tinh thần.

     Đây chính là cái gọi là có lòng trồng hoa, hoa ko nở. Vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh a? !

     Tô Ái vốn phát sầu mỗi ngày sau khi tan học đều phải đến nhà Cố Nghệ làm bài tập, không nghĩ tới chỉ là diễn ngất xỉu một chút, vậy mà có thể thu được kinh hỉ ngoài ý muốn, ma ma cũng trợ công quá đi.

     Trải qua một lần này, Tô Ái biết bài tập đã làm qua không thể lại tùy tiện đặt trong ngăn kéo, sự tín nhiệm của Giang Uyển đối với Cố Nghệ không phải chỉ là nói suông, Cố Nghệ thậm chí có thể tùy ý vào phòng Tô Ái, lật xem đồ vật hắn.

     Cho nên Tô Ái lật tìm trong ngăn tủ của hắn một cái chìa khóa, đem ngăn kéo khóa lại.

     Mặc dù có hiềm nghi giấu đầu lòi đuôi, nhưng ít ra không phải ai cũng có thể mở, như này là đủ rồi, Cố Nghệ còn có thể cạy mở khóa của hắn hay sao?

————-

     “Cha mẹ Lệ Quyển hiến muộn, vừa vặn nhà tớ có nhiều con, trong nhà làm ăn không tốt nợ người ta rất nhiều, sau đó cha mẹ hắn nhận nuôi tớ, nhưng trong vòng hai năm, mẹ hắn mang thai, đi bệnh viện kiểm tra mới phát hiện trước đó nói không thể sinh con là nhầm lẫn, vì thế, sự tồn tại của tớ liền trở nên rất xấu hổ.”

     “Sau khi sinh Lệ Quyển, liền lúng túng hơn, tất cả mọi người đều vây quanh Lệ Quyển, còn tớ chính là một kẻ dư thừa”

     “Thẳng đến năm mười sáu tuổi, dì ở phòng bếp nấu canh, lúc mọi người đang ngủ thì phòng bếp cháy lớn, Lệ Quyển lúc đầu đã ra ngoài, nhưng vì quay lại cứu tớ, Lệ Quyển bị bỏng tới 20-30%.”

     “Tô Ái, tớ không biết nói thế nào, nhưng cậu hẳn là có thể tưởng tượng ra, tình cảnh khi đó của tớ có bao nhiêu khó khăn, mặc dù cha mẹ hắn ngoài mặt không nói gì thêm, nhưng tớ biết, bọn hắn trách tớ.”

     “Về sau tớ được cha mẹ đón về, cha mẹ của hắn còn cho nhà tớ rất nhiều tiền, tuy bây giờ tớ đã không giống người nhà, cũng không giống khách, nhưng đã rất thỏa mãn. Lệ Quyển khắp nơi hỏi thăm tin tức của tớ, tớ không biết làm sao đối mặt với hắn, cho nên cậu có thể giúp tớ nói Cố Nghệ một tiếng, đừng để Lệ Quyển biết tớ ở đây.”

     “Cố Nghệ khẳng định biết tất cả mọi chuyện.”

     Rạng sáng ngày thứ hai, Tô Ái liền chờ Cố Nghệ trước cửa nhà, hắn muốn cùng Cố Nghệ đi học, thuận tiện nói về việc của Ôn Yên.

     “Chào buổi sáng.” Nam sinh lập tức xông tới, cười lên có chút ngốc nghếch.

     Cố Nghệ hơi ngẩn ra, lập tức vuốt tóc Tô Ái, “Dậy sớm vậy? Bình thường không phải đều ngủ nướng sao?”

     “Ngủ không được, cho nên thức dậy” Tô Ái nói, “Vừa vặn cùng đến trường với anh.”

     Cố Nghệ bình thường đều đi học bằng tàu điện ngầm, tại những phương diện này, hắn ngược lại giống người bình thường hơn.

     Trên tàu điện ngầm, trong lòng Tô Ái đang yên lặng tổ chức ngôn ngữ, Cố Nghệ tâm tư rất nặng, hắn nên nói như thế nào, mới có thể làm đối phương không ghét Ôn Yên, lại có thể đáp ứng mình giúp đối phương làm việc.

     Tàu điện ngầm phi nhanh theo quỹ đạo có sẵn, Tô Ái giương mắt, đã nhìn thấy gương mặt Cố Nghệ chiếu trên kính pha lê đối diện, có thể thấy thần sắc trên mặt rõ ràng.

     Không phải như bình thường ôn nhu ấm áp, là lạnh như băng, không tức giận chút nào, tàu điện ngầm tiến vào đường hầm, bóng tối bao trùm xuống, quang ảnh trên mặt Cố Nghệ dần biến mất.

     “Làm sao vậy?” Ra khỏi đường hầm, giọng Cố Nghệ ôn hòa vang lên bên tai Tô Ái.

     Tô Ái giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, tìm đại một cái lý do, “Đang nghĩ đến một việc.”

     Cố Nghệ không hỏi hắn đang suy nghĩ gì, Tô Ái cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không có hỏi, hắn chưa từng chủ động tự tìm phiền toái cho mình.

     Hiện tại là giờ cao điểm đi học đi làm, bên trong tàu điện ngầm đông nghịt lúc vừa đến ga như biển người mà tuôn ra, Tô Ái bị chen lấn ngã trái ngã phải, kém chút ngã sấp xuống, bối rối bắt lấy quai đeo cặp sách của Cố Nghệ .

     Cố Nghệ bị túm một cái, nhìn thoáng qua ở phía sau.

     Chẳng qua cái nhìn kia là nhìn về phía người đụng ngã Tô Ái.

     Tô Ái rõ ràng thấy trong mắt Cố Nghệ chợt lóe lên lệ khí, hắn dời mắt đi, chậm rãi thả ngón tay ở quai đeo cặp sách Cố Nghệ ra.

     “Lần sau nếu muốn đến trường cùng anh, nhớ nói trước với anh một tiếng, để anh kêu tài xế đưa đi.” Cố Nghệ nói nhẹ, phía sau như mọc mắt, nhìn cũng không nhìn liền cầm cái tay sắp rụt lại của Tô Ái.

     Tô Ái: “. . .Được.”. . Cứu mạng.

     “Cố Nghệ ca ca, em muốn nói với anh một chuyện.” Ra khỏi trạm xe, cách trường học còn có mấy trăm mét, Tô Ái thừa dịp này hỏi, bởi vì có việc muốn nhờ, Tô Ái không dám hất tay Cố Nghệ ra.

     “Em nói đi.” Cố Nghệ mở lòng bàn tay của Tô Ái , trêu chọc nói, “Sao tay lại đầy mồ hôi như này?”

     “Quá nóng” Tô Ái thuận miệng nói, tâm tư đều nằm trong việc hắn muốn hỏi, hắng giọng một cái, nói, “Ôn Yên hôm qua tìm em uống trà sữa, nói cho em biết một ít chuyện. . . Cậu ta nhờ em hỏi anh một chút, có thể đừng nói cho Lệ Quyển biết cậu ta đang ở đây không.”

     Ôn Yên đã đổi tên, chỉ cần không ai nói cho Lệ Quyển, hắn sẽ không biết.

     Cố Nghệ chậm rãi đi tới, một lát, hắn mới hỏi Tô Ái, “Em đều biết cả rồi? Xem ra cậu ta rất tín nhiệm em.”

     “Cũng tạm, thật ra. . .” Tô Ái có cái tính cách như khổng tước nhỏ, không chịu được khen ngợi, kém chút vểnh cái đuôi lên, ánh mắt lúc đối diện với Cố Nghệ giống như cười mà không cười, Tô Ái trong khoảnh khắc hoàn hồn, lập tức đổi giọng, “Cậu ta là thấy em và anh có quan hệ tốt, cho nên mới tìm em.”

     “Được a.” Cố Nghệ nhìn không còn so đo.

     Tiểu nam hài có chút ý cười lấy lòng, cũng không làm cho người ta phản cảm, con ngươi ô nhuận tỏa sáng, Cố Nghệ nhìn hắn một hồi, thần sắc có chút mê mang, “Chẳng qua. . . Tại sao anh phải nói cho Lệ Quyển biết chuyện này?”

     Tô Ái: “. . .” Vì cái gì ngươi chẳng lẽ không phải rõ nhất sao? !

     Cho nên luận diễn kịch, Tô Ái vẫn là rất chịu phục Cố Nghệ,

Phục thì phục đấy, nhưng Tô Ái không có ý định nhận thua.

     “Dù sao thì em cũng đã nói với anh rồi. ” Tô Ái nghiêng đầu sang chỗ khác, xông về phía trước mấy bước, “Nếu anh nói cho lệ quyển biết, sau này đừng nói chuyện với em nữa.”

     Cố Nghệ đuổi kịp hắn, ánh mắt tung chìm, “Được, đừng nóng giận, nhưng mà Tô Ái, em có thể trả lời anh một chuyện không? Nếu là em đáp đúng, anh liền đồng ý em.”

     Tô Ái nhìn Cố Nghệ, mặc dù có dự cảm không tốt, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, “Chuyện gì?”

     Cố Nghệ cúi người, một mặt hiện ý cười, hắn đưa tay nhéo gương mặt Tô Ái, hỏi: “Tô Ái có thể nói cho anh biết, hôm qua tại sao lại giả vờ ngất xỉu?”

     “Còn có, anh rất hiếu kì, trong ngăn kéo của Tô Ái, rốt cuộc giấu bảo bối gì?” Cố Nghệ giống như đang trêu đùa trẻ nhỏ, ôn nhu gãi cầm Tô Ái, đáy mắt như bức tranh thủy mặc, một mảnh ám sắc.

Để lại nhận xét

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.